Loading...
- Thu sang rồi vội chi màu váy trắng!
- Người phụ nữ thứ nhất của đời tôi
- Yêu là thấy bình yên khi ở cạnh một người
- Em có thể tựa vai tôi mà khóc
- Cảm ơn người đã bỏ rơi em
Gửi người em chưa từng nói lời yêu!
“Viết cho người tôi yêu” - sao đột nhiên em lại nghĩ đến anh? - người em chưa từng thốt lên lời tha thiết đó. Những gì em viết giống như lời tri ân dành cho một chân tình. Không có anh, lòng em đã mãi khép và niềm vui lứa đôi cũng chẳng thể một lần cất lên nụ cười viên mãn. Em viết cho anh đôi dòng anh nhé!
Em không tin vào duyên số, em chỉ tin vào cảm nhận và quyết định của chính em. Nhưng, em phải thừa nhận rằng em với anh là duyên là nợ. Học cạnh nhau ba năm nhưng nào có quen biết. Em vẫn nhận ra có một anh đã từng tồn tại trong thế giới quẩn quanh em. Bởi, anh quá nổi bật giữa đám đông - một gương mặt điển trai, tuấn tú, một vóc dáng cao ráo 1m8 của minh tinh... Thỉnh thoảng em cũng đã đôi lần ngoảnh lại trầm trồ: "Người gì cao thế" khi anh và em vô tình đi lướt qua nhau. Anh có ấn tượng gì với em không? Em chẳng biết. Bởi, em quá nhạt nhoà trong khu vườn nhiều hương sắc - một đoá hoa đồng nội khô cằn, vàng võ, nhợt nhạt... nhưng em là một thành viên nổi bật với thành tích học tập trong trường. Có lẽ anh biết em! Những năm tháng hoa niên ta đã đi lướt qua nhau vội vàng, hờ hững. Vậy mà, ta có kết cuộc gắn bó đời nhau. Ai giải thích hộ ta những điều này? Hay ông trời vốn đã se duyên nhưng thử thách lòng ta qua từng chặng đường gian khó, anh nhỉ?
Xem thêm: Mắt nào buồn cho ta đừng nhớ thương
Em ngỡ mình đã chẳng còn lối để quay về và tựa nương trong một vòng tay ấm là điều xa xôi lắm. Nhưng giờ mỗi tối em gối đầu trên cánh tay dang rộng của anh mà chìm vào giấc ngủ bình yên, em biết em đã luôn cười trong từng cơn mộng. Quá khứ khổ đau đã nhoà dần và thôi ám ảnh... Em là một cô gái mơ mộng nên đôi lúc trách anh đã lấy đi nguồn cảm hứng sáng tạo trong em. Bên anh em ngất ngây trong hạnh phúc nhưng điều đó cũng đồng nghĩa em chẳng còn "thú đau thương" để viết nên những dòng lai láng chất chứa nỗi niềm. Những cuộc tình nửa vời, những hạnh phúc đánh rơi, những lời hứa bị khất lần mới đánh mạnh vào trái tim nhạy cảm và buộc nó phải thổn thức kêu đau. Bình yên, thanh thản là điều em ao ước, giờ có được sao em lại trách anh? Em trách yêu mà, chắc anh biết. Bởi em là một cô gái nắng mưa bất chợt kèm theo sấm chớp, bão giật... Đời anh khổ khi suốt ngày phải dỗ dành và cân não để giải mã những bức bách trong em.
Cám ơn anh đã tự nguyện âm thầm dõi theo em mười hai năm tuổi trẻ. Cám ơn anh đã bền lòng ôm mối tình si với trái tim sắt đá như em. Cám ơn anh đã là điểm tựa dịu dàng bên một em ương bướng nhiều sầu mộng... ngàn lời cám ơn không thể thốt thành câu.
Có duyên có nợ mới nên nghĩa với chồng. Nếu đón nhận những yêu thương nơi anh mười hai năm qua - vô tình hay hữu ý - trở thành món nợ thì em đã chấp nhận làm con nợ của đời anh để trả anh món nợ ân tình. Nợ yêu thương trả bằng những thương yêu. Ta sống với nhau trong ngập tràn cảm xúc của THƯƠNG và YÊU. Lúc vui, em sẽ yêu anh. Lúc buồn, em sẽ thương anh. Bởi em biết, đứng trên lập trường của tình thương mà suy xét ta mới đủ sáng suốt và vị tha để khoả lấp và buông bỏ những giận hờn, để kịp dừng lại mà hồi tưởng về những tháng ngày ta đã sống cho nhau. Nguyên tắc đó sẽ là chất keo kết dính hai ta, siết chặt đôi cánh tay ta bước qua những chông gai, thử thách của dòng đời.
Cám ơn đời đã mang một anh luôn nhẫn nhục, chịu đựng, bao dung đến bên một em bốc đồng, ương bướng và độc đoán. Anh đến để bổ khuyết cho em, ta đến để bổ khuyết cho nhau để hai ta là hai nửa của một trái tim hoàn chỉnh.
Viết cho anh - người đàn ông em không nói lời yêu nhưng sẽ ở bên suốt cả cuộc đời. Viết cho anh - những lời yêu không hoa mỹ nhưng sẽ là vĩnh viễn. Viết cho anh - tri kỷ của đời em!
Theo Blogradio
0 nhận xét: